Hai mươi năm về trước, Thiên Diệu vốn là một yêu long dũng mãnh, pháp lực không ai sánh bằng. Hắn đã có thể phi thăng thành thần, thế nhưng đến cuối cùng lại phải chịu kết cục đau đớn vì gặp và yêu Tố Ảnh.
Chỉ vì muốn làm một bộ giáp bằng vảy rồng để cứu mạng người yêu, Tố Ảnh sẵn sàng tiếp cận và lừa Thiên Diệu, khiến hắn yêu cô ta tha thiết. Nhờ liên thủ với Thanh Quảng chân nhân, cô ta dễ dàng hạ gục được Thiên Diệu. Hắn bị moi tim, rút gân, lột vảy, róc xương, trấn hồn, mỗi một bộ phận trên cơ thể bị Ngũ hành phong ấn ở một nơi khác nhau.
Biết được ý đồ của Tố Ảnh, Thiên Diệu lột vảy hộ tâm và nội đan ném đi, bởi bộ giáp bằng vảy rồng kia cần có chiếc vảy hộ tâm này mới có tác dụng. Run rủi làm sao, vảy hộ tâm và nội đan rơi xuống trần thế, trúng vào Nhạn Hồi, một đứa trẻ bạc mệnh vừa sinh ra đã có trái tim khiếm khuyết. Hai thứ này đã may mắn cứu được đứa trẻ, không những khiến nàng lớn lên có thể nhìn thấy linh hồn, mà còn khiến tư chất của nàng tiến bộ vượt xa những người tu tiên khác.
Duyên phận giữa hai người đã sớm bắt đầu, khi hắn chết cũng chính là khi nàng vô tình được hắn cứu sống. Hắn bị Tố Ảnh lấy Mộc để trấn hồn, nàng lại trong một lần vô tình giải được phong ấn ấy trên một chiếc cây, giải thoát cho linh hồn hắn. Mối liên hệ kỳ diệu mà sâu xa này tiếp tục quấn quít lấy hai số mệnh, đưa hai người chính thức gặp nhau vào một ngày 10 năm sau.
Khi ấy hắn đang trú ngụ trong thân thể của một chàng trai yếu ớt. Còn Nhạn Hồi vừa bị trục xuất khỏi sư môn do cố ý thả lũ yêu trong địa lao ra. Nàng vì nóng lòng muốn kiếm tiền để được ăn ngon nên đã lên đường giết Xà yêu lấy thù lao, không may bị nó đả thương mất hết pháp lực, bị một bà lão bắt về làm vợ cho cháu, người cháu này chính là yêu long ngàn năm, Thiên Diệu.
Thiên Diệu sớm nhận ra trong người nàng có vảy hộ tâm và nội đan của hắn, liền một mực bám lấy nàng không buông. Hắn hết lần này đến lần khác tính kế khiến nàng phải bất đắc dĩ giúp hắn, đẩy chính bản thân mình vào hiểm cảnh để giúp hắn tìm lại bộ phận cơ thể. Biết máu nàng có thể giải phong ấn, hắn không ngần ngại đâm một đao vào ngực nàng để lấy máu tim. Máu nóng tuôn ra, Nhạn Hồi đau lòng ngơ ngác, nhưng hắn chỉ buông một câu bình thản: “Ta không muốn giết cô.” Phải, Thiên Diệu không muốn hại Nhạn Hồi, nhưng vì đại nghiệp phục thù, hắn chỉ còn cách coi nàng là quân cờ mà thôi.
Nhạn Hồi là một cô nương tốt bụng, tùy hứng, trượng nghĩa lại dễ mềm lòng, bởi vậy khi nghe Thiên Diệu kể về mối thù của hắn với Tố Ảnh năm xưa, nàng động lòng trắc ẩn với con rồng to xác nhưng trong lòng lại mang một vết thương tình không dễ gì khép lại ấy. Vậy là hai người cùng nhau rong ruổi khắp thiên hạ, nàng đi trước hắn đi sau, hắn gặp hiểm nguy nàng vì nghĩa quên mình để cứu hắn, cứ như vậy lần lượt tìm lại từng bộ phận đã mất trên cơ thể Thiên Diệu.
Thiên Diệu luôn một mực cho rằng, hắn sẽ không thể yêu thêm một ai khác. Bài học tình đời khắc cốt ghi tâm vẫn còn đó, những cơn đau tê dại khắp thân thể mỗi khi trăng tròn vẫn từng khắc quấn lấy hắn nhắc hắn về quá khứ đau thương. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, có một người thật lòng thật tâm đối xử với hắn, tình nguyện lấy máu tim của mình đưa cho hắn chứ không phải là lột vảy, rút gân, moi tim hắn. Nàng là người trấn an những cơn đau đớn mỗi đêm trăng tròn, xoa dịu trái tim đã sứt sẹo của hắn bằng những cử chỉ lời nói trong lúc vô tình. Nhạn Hồi làm mọi việc vì hắn mà không hề có chút tư tâm nào, cứ sảng khoái, phóng khoáng như vậy để mặc hắn lợi dụng. Hắn thành công lợi dụng được nàng, những cũng vô tình đánh rơi trái tim mình vào tay nàng mất rồi.
Thiên Diệu là một nhân vật mạnh mẽ nhưng cũng rất “yếu mềm”, có thể nói rằng hắn còn dễ bị tổn thương hơn cả nữ chính Nhạn Hồi. Là một kẻ bị thế tục ruồng bỏ, bị người tin yêu duy nhất phản bội, hắn cứ lặng lẽ tồn tại trên thế gian này, lặng lẽ cất giấu những tủi nhục uất ức ấy vào sâu trong tim mà không thể giãi bày cùng ai, không ai chia sẻ, không ai thấu hiểu. Đau xót hơn, hắn không có cơ thể hoàn chỉnh, không chút pháp lực, chỉ có thể bất lực để nỗi uất ức ấy từng ngày từng ngày cắn nuốt hắn. Chính bởi vậy, sự xuất hiện của Nhạn Hồi như một cánh tay vươn ra kéo hắn thoát khỏi vũng bùn tăm tối. Trong lúc cùng đường bí lối, nàng mở ra một lối thoát cho hắn, không những về thể xác, mà còn cả tâm hồn. Hắn bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì bi kịch năm xưa đã cứu sống nàng, mang nàng đến với thế gian, màng nàng đến bên cạnh hắn.
Gặp được nàng là may mắn lớn nhất trong cuộc đời Thiên Diệu, cũng là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tịch mịch ngàn năm của hắn. Hắn một lần nữa, mặc kệ bài học năm xưa, rụt rè trao tấm chân tình cho người con gái mang tên Nhạn Hồi ấy.